Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 26 of 26
  1. #21
    Tiên sinh ngâm dấm Nội công thâm hậu
    Join Date
    Mar 2012
    Posts
    2,106
    Thanks
    1,906
    Thanked
    3,166 / 780
    chết cười, kể chuyện ma mà chỉ thấy hài, chả thấy sợ gì, hay tại các bác kể nó không có không khí



    To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.

  2. #22
    Dịch giả PDV Nhà dịch thuật
    Join Date
    Mar 2012
    Posts
    1,037
    Thanks
    379
    Thanked
    3,326 / 619
    Quote Originally Posted by hiennt07 View Post
    em thích kinh dị máu me be bét nhưng lại ngại ma
    Qua làm sub film Saw ngay, đang thiếu sub tốt kìa.
    When the toy collection is complete, you will have my permission to love.

    Brain to Heart.
    To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.


    To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.

  3. #23
    PDV Honor Vẫn xem hàng Subscene
    Join Date
    Apr 2012
    Posts
    40
    Thanks
    49
    Thanked
    404 / 93
    Mình là rất nghiền mấy chương trình săn ma trên TV lắm, bởi nó toàn chiếu vào tối với đêm
    Mỗi tội xem xong chả có cảm giác gì, chỉ thấy ngáp ngáp buồn ngủ thôi.
    Với lại, chuyện ma kinh dị thì thiếu gì, chỉ sợ post thật thì mấy em gái với những ai yếu tim sợ quá một đi không trở lại nữa thì xong.

    ---------------------------
    Ngôi nhà “ma ám” tại Amityville.
    Ngôi nhà nhỏ tại Amityville, Newyork trở nên nổi tiếng trong suốt những năm 70 của thế kỷ trước khi cặp vợ chồng chủ nhà là George and Kathleen Lutz công bố với truyền thông hàng loạt những sự kiện kinh hoàng diễn ra tại ngôi nhà của mình. Bao gồm việc họ trông thấy những con lợn bay được với đôi mắt đỏ lừ, máu từ kẽ tường tự nhiên chảy ra, đám ruồi nổi điên tàn phá gác xép…
    Căn nhà này trước đó được biết tới với câu chuyện khủng khiếp vào lúc 3 h sáng ngày 13-11 năm 1974, một chàng trai tên Ronald DeFeo đã nổi điên và dùng súng bắn *** mẹ mình, cùng 4 người anh em của cậu. Có lẽ chính sự việc này đã làm ngôi nhà bị ám ảnh bởi những thế lực thần bí nào đó. Sau 28 ngày chuyển tới và sống tại đây, gia đình Lutz đã phải bỏ đi bởi họ không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa.
    Thực ra ban đầu họ đã được nghe kể về câu chuyện cũ nhưng hai vợ chồng này cho rằng điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng nhiều lắm. Quả thực thời gian đầu cuộc sống của họ diễn ra rất bình thường. Nhưng rồi một loạt chuyện kỳ lạ xảy ra:
    a) George cứ thức dậy vào khoảng tầm 3h 50 mỗi buổi sáng, sau này ông mới biết đây là thời gian xảy ra vụ án mạng.
    b) Ngôi nhà bị đàn ruồi tấn công cho dù lúc đó đang là mùa đông lạnh giá.
    c) Kathy thường xuyên mơ thấy những giấc mơ về vụ giết người. Cách thức và nơi nó diễn ra. Cô cũng cảm thấy có mộ thế lực vô hình ôm lấy mình.
    d) Họ tìm thấy một căn phòng bí mật không có trong sơ đồ và gọi là Căn phòng đỏ do màu đỏ đặc trưng trên những bức tường của nó. Con chó Harry không hiểu sao luôn gầm gừ sủa khi tới gần căn phòng.
    e) Không khí quanh nhà luôn bốc lên một mùi lãnh lẽo và hôi thối dù chả có gì và cũng không có tí gió máy nào.
    f) Cô con gái 5 tuổi của họ thì bắt đầu tưởng tượng thấy một người bạn tên Jodie với hình dáng một con lợn có đôi mắt đỏ sọc.
    g) George thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, có lúc còn bị chúng đánh thức. Tuy nhiên, mỗi lần chạy tới nơi phát ra âm thanh thì nó biến mất
    h) Một buổi tối George nhìn thấy trên cửa sổ phòng cô con gái có hai đốm đỏ sáng rực. Khi chạy lên thì không phát hiện ra gì. Cô bé nói đó là Jodie.
    i) Cửa nẻo và khoá trong nhà bị phá hỏng và không rõ nguyên nhân. (???)
    j) Một thứ chất lỏng màu xanh rỉ ra từ các hốc tường và gác xép.
    k) Cây thánh giá dài tới 12 inches trong phòng nhưng cứ quay tròn liên tục cho tới khi văng xuống đất. Từ nó bốc lên một mùi chua khó chịu…
    Sau này những câu chuỵện trên đã được thu thập và viết thành sách bởi Jay Anson. Một vài bộ phim cũng được mô phỏng theo. Khi được chuyển về tay chủ mới, những sự kiện tại Amityville cũng kết thúc.

    ---------------------------------------


    Cách đây chưa lâu lắm khu đất này là một... nghĩa địa cũ, nhà cửa còn... ẩn nấp bên những gò mả lô nhô.
    Tôi từ quê lên thành phố luyện thi vào đại học, trọ nhờ nhà ông chú. Căn nhà ở ngoại thành, rộng rãi, phía trước nhiều cây cối, tạo ra một khung cảnh khá âm u. Nhất là vào những đêm mưa gió, không trăng sao, còn thấy cả đom đóm bay lập lòe trước cửa. Tôi nghe đồn cách đây chưa lâu lắm khu đất này là một... nghĩa địa cũ, mới được dọn đi, nhà cửa vừa đây còn... ẩn nấp bên những gò mả lô nhô.
    Nhà ngoài chú thím, còn hai đứa em. Nhỏ chị học cấp III, thằng em mới lớp 6, tuy là con trai nhưng tính tình có vẻ nhút nhát, e dè. Vì nhà rộng, chú thím chia mỗi đứa ở một phòng. Nhỏ chị ở lầu hai phía ngoài, thằng em cũng phòng phía ngoài nhưng ở lầu một. Chú thím nói tôi ngủ cùng với nó. Đêm đầu tiên, thành phố đón tôi bằng một cơn mưa như trút, mới 9 giờ trời đã tối đen như mực, côn trùng kêu nhức óc, đèn đường còn mấy đốm lập lòe, vàng vọt, không sáng hơn là bao so với những ánh đom đóm rải đầy từ đường vô đến hẻm. Thằng em co mình trong đống mền gối, hai mắt thò ra, nó ngoắc tôi: Anh Út nên đi ngủ sớm. Tôi hỏi nó tại sao, nó thì thầm: Anh lên đây nằm... ôm em, em nói cho nghe. Nguyên ngày đi đường khiến tôi cũng mệt, bèn tắm rửa sơ rồi bay lên giường với thằng em. Khi mở tấm mền ra, tôi thấy mình mẩy nó mồ hôi ướt sũng, trong khi tay chân lạnh ngắt. Tôi lay nó: Em sao vầy nè?! Thằng nhỏ thì thào: Em nói anh đừng chọc em nghe, ở đây... có ma đó! Tôi nhe răng cười: Em nhát hít, ma ở đâu ra mà ma? Thằng nhỏ chắc nịch: Ma... trên cây xoài ngay ngoài cửa sổ kia kìa, chính em đã thấy! Tôi nói cứng: Để đêm nay anh rình thử coi! Thằng em thì thào tiếp: Chắc chắn nó sẽ hiện ra!
    Tôi nằm, không cách gì ngủ được dù rất mệt. Thằng em im thin thít, cứ ngỡ nó ngủ rồi, tôi lay nhẹ, nó lập tức thò ra khỏi mền, hít lấy hít để. Tôi lắng tai, không gian tịch mịch, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng, tiếng gió lướt trên tàn lá... Khi bắt đầu thiu thiu, tôi bỗng giật nhoàng người bởi một cú nhéo của thằng em: Nó đó anh ơi! Tôi bật dậy tích tắc: Trong phòng em có đèn pin không? Thằng nhỏ run rẩy chỉ tay: Em bỏ trong ngăn bàn đó! Tôi bò lại, nắm chắc cây đèn trong tay, lần ra cửa kính. Vắt vẻo trên cành xoài ngay trước mắt tôi, một bóng đen lừng lững, hai cánh xòe ra như một con dơi khổng lồ...
    Cầm chặt cây gậy trong tay, tôi mò xuống những bậc cầu thang tối hút. Mở cửa phòng khách, tôi bước ra sân. Nói gì thì nói, xưa giờ ở quê, từng coi ma quỷ như chỗ... bạn bè, tôi vẫn không khỏi rùng mình ớn lạnh. Lỡ đâu nó là ma thiệt, liếm cho một phát ngay má, hổng lẽ tôi phải... đeo khẩu trang vô phòng thi?! Tôi tiến từng bước thật chậm lại phía gốc xoài và... bất ngờ bật đèn pin. Ngay dưới gốc xoài là một... đôi dép da láng coóng. Ma mà... mang dép sao? Tôi lia đèn lên phía trên, la lớn: Mày xuống đây, không tao chặt gốc xoài cho mày thành... cô Tấm luôn! Trên cây, con ma bất ngờ la chói lói: Em ơi, em ơi, cứu anh dzới! Và tiếng của đứa em gái: Ối anh Út ơi, đừng mà, đừng mà!
    Chú thím ngồi trên sa lông, nhỏ chị nép một góc ghế cạnh đó, mắt đỏ hoe. Đối diện là... con ma, run cầm cập: Thưa, con hổng có vô phòng ấy đâu, bởi cành xoài vẫn còn cách một đoạn mờ! Tối tối, con chỉ trèo lên, thò miệng qua nói chuyện với ấy thôi, hai bác tha cho con! Vậy đó, “con ma” là một... hotboy, nhà gần xóm, kết nhỏ chị từ lâu nhưng mới quen một tuần nay, tối đến đu cành xoài lên tâm sự, riêng đêm nay nó mặc áo mưa vì... sợ ướt! Bữa ấy nhỏ chị ăn nửa trái “bưởi năm roi” vì lén lút hẹn hò, còn thằng em tôi từ đó hết sợ ma!

    There's nothing more to say. It's really the end.

  4. The Following 2 Users Say Thank You to ryanpham For This Useful Post:

     Dr. House (05-07-2012), OmegaQ (05-04-2012)

  5. #24
    PDV Honor Cần phải rèn luyện
    Join Date
    Mar 2012
    Posts
    98
    Thanks
    84
    Thanked
    103 / 34
    Quote Originally Posted by OmegaQ View Post
    Qua làm sub film Saw ngay, đang thiếu sub tốt kìa.
    em còn nợ nhiều lắm, hết nợ sẽ tham gia
    Our life is made by the death of others
    ~ Leonardo da Vinci ~

    I am the truth, I am everything.
    Wherever life is born, I am the flame.
    Wherever death will strike, I am the knife.
    Wherever evil dwells, I am the one behind.
    Infront of the Ineffable King of Darkness, you shall die!!

  6. #25
    Dịch giả PDV Nhà dịch thuật
    Join Date
    Mar 2012
    Posts
    1,037
    Thanks
    379
    Thanked
    3,326 / 619
    When the toy collection is complete, you will have my permission to love.

    Brain to Heart.
    To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.


    To view links or images in signatures your post count must be 10 or greater. You currently have 0 posts.

  7. #26
    PDV Honor Vẫn xem hàng Subscene
    Join Date
    Apr 2012
    Posts
    40
    Thanks
    49
    Thanked
    404 / 93
    Những con ma trong truyền thuyết Nhật Bản



    Kuchisake-onna – Người đàn bà bị rạch miệng

    Được nhắc đến trong cả Thần học Nhật Bản lẫn trong những phiên bản hiện đại của sự tích về những người phụ nữ, bị những người chồng hay ghen làm tổn thương, họ đã biến thành những linh hồn hiểm độc và tái diễn lại những gì họ phải chịu đựng lúc còn sống.
    Truyền thuyết về Kuchisake-Onna được cho là bắt nguồn từ một người phụ nữ trẻ sống hàng trăm năm về trước (một số dị bản cho rằng nó bắt nguồn từ triều đại Heian) và là vợ hoặc thiếp của một Samurai. Người ta nói rằng cô ta rất đẹp, nhưng cũng rất kiêu căng, và thường xuyên lừa chồng. Người võ sĩ Samurai cảm thấy như mình bị ngoại tình, anh ta ghen đến cực độ, anh ta đã tấn công vợ, vừa rạch miệng bà ra đến tận hai mang tai, vừa thét “Giờ thì còn đứa nào cho rằng mày đẹp nữa?”


    Kuchisake-onna trong manga

    Truyền thuyết trong thành phố dựa vào điểm này, kể về một người đàn bà đi chơi lang thang trong đêm (đặc biệt là những đêm đầy sương mù), với khuôn mặt được che kín mạng, cũng không có gì là quá bất thường, vì người ốm cũng thường che mạng để khỏi lây sang người khác. Khi gặp một ai đó (chủ yếu là trẻ con hoặc học sinh), bà ta sẽ bẽn lẽn hỏi, “Watashi wa kirei?” (“Trông tôi có đẹp không?” hoặc một câu hỏi tương tự. Nếu người đó nói có (câu trả lời thông thường), bà sẽ bỏ mạng che ra, để lộ cái miệng bị rạch toét và hỏi lại cũng câu hỏi đó. Nạn nhân thường sẽ bỏ chạy và la hét, và Kuchisake-Onna sẽ đuổi theo sau, mang theo một thứ vũ khí sắc nhọn (mà tranh minh họa trong manga là lưỡi hái). Nếu tóm được người đó, thì kết cục sẽ tùy thuộc vào giới tính của nạn nhân: là đàn ông thì sẽ bị giết ngay tức khắc, còn nếu là đàn bà sẽ bị biến thành một Kuchisake-Onna khác, và bị nguyền rủa sẽ phải nối tiếp nỗi kinh hoàng đó.
    Truyền thuyết nói rằng nếu nói có ở câu trả lời thứ hai sẽ làm Kuchisake-Onna cười và để người đó được yên, còn rất nhiều dị bản khác thì nói rằng những Kuchisake-Onna hay ngượng sẽ không làm thế. Cách chắc chắn để thoát, dựa trên tất cả các phiên bản của truyền thuyết, là đánh lạc hướng Kuchisake-Onna bằng cách ném kẹo, hoa quả hoặc một vật gì đó hấp dẫn.

    Rokurokkubi: Thiếu nữ duyên dáng với cái cổ dài

    Đối với bạn, hình ảnh ấn tượng nhất của Nhật Bản là gì? Một samurai lão luyện trong bộ giáp sờn cũ, núi Phú Sĩ sừng sững trong mây, một *a đầy ắp sushi ngon lành, hay chỉ đơn giản là bóng dáng một thiếu nữ trong bộ kimono truyền thống? Một thiếu nữ xinh đẹp ngồi một mình dưới ánh trăng thanh, và khiến bạn say đắm ngắm nhìn. Nhưng bỗng… bạn sửng sốt – mình hoa mắt ư – rõ ràng cổ cô ta đang dài ra…Và bạn bắt đầu nhận ra mối nguy hiểm…


    Cô gái này có đủ “duyên dáng” với bạn không?

    Cô nàng cổ dài đó chính là một con ma truyền thống của Nhật Bản có tên Rokurokkubi (ろくろっ首).
    Vùng hoạt động: mọi nơi, nhất là những thành phố xa hoa và ăn chơi
    Khả năng đặc biệt: kéo dài cổ
    Mức độ nguy hiểm: thường là vô hại
    Thích: những kẻ tham lam hoặc tự kiêu
    Không thích: những kẻ tỏ ra đoan trang và biết kiềm chế, những thứ nhàm chán


    Một bức tranh cổ về Rokurokkubi

    Ban ngày, Rokurokkubi trông không khác gì những cư dân bình thường, nhưng vào ban đêm, chúng được tiếp thêm sức mạnh và có thể làm cho cổ dài ra đến mức kinh ngạc. Chúng cũng có khả năng biến khuôn mặt thành những Oni đáng sợ (quỷ của Nhật Bản) để tăng thêm sự khủng khiếp của mình.


    Thử tưởng tượng bạn đang được một geisha xinh đẹp tiếp chuyện, bỗng nhiên…

    Trong hình dạng con người ban ngày, Rokurokkubi sống rất bình thường, không mấy ai phát hiện ra được chúng, thậm chí chúng còn có thể lập gia đình với con người. Rất nhiều Rokurokkubi trở nên quen với cuộc sống mà chúng phải chịu những nỗi đau lớn lao để che giấu bí mật về hình dạng thật của mình. Tuy nhiên, về bản chất chúng là những kẻ chuyên đi lừa gạt, và chúng không thể kiềm chế được cái ham muốn do thám con người và làm họ hoảng sợ. Vì vậy một số Rokurokkubi chỉ cần hiện nguyên hình trước những kẻ say, những gã khờ, những tên đang ngái ngủ hoặc những người mù để thỏa mãn ham muốn của mình. Số Rokurokkubi khác thì lại không kiềm chế đến mức đó, chúng cứ thả phanh đi dọa nạt con người.


    Rokurokkubi lộ nguyên hình vào ban đêm

    Theo một số truyền thuyết thì Rokurokkubi đã từng là con người, nhưng do nghiệp chướng mà chúng tạo ra, do chúng đã phá vỡ giới luật của đạo Phật nên bị biến đổi hình dạng. Thông thường, loại Rokurokkubi này cực kỳ tàn bạo, chúng ăn thịt người hoặc uống máu của họ chứ không chỉ đơn thuần là dọa suông. Những con Rokurokkubi này thường có con mồi ưa thích, ví dụ như những kẻ giống chúng – tức là cũng phá vỡ giới luật của đạo Phật, hay những người đàn ông.


    Một hình ảnh trong phim "The Great Yokai War"

    Rokurokkubi rất nổi tiếng, là nguồn cảm hứng cho rất nhiều loại hình nghệ thuật và giải trí: điện ảnh, hội họa, manga/anime, game… Trong bộ phim ma nổi tiếng The Great Yokai War, cô nàng duyên dáng này cũng góp mặt trong xã hội loài ma.




    Noppera-bou: Ma Vô Diện

    Các bạn có thích Doraemon không? Chắc hẳn là ai cũng thích rồi nhỉ. Vậy các bạn có nhớ, trong một tập truyện, nhóm Nobita đang thi kể truyện ma, khi kể đến “một cái mặt trắng trơn thò vào”, thì ** Nobita bước vào phòng làm tất cả rú lên “Ma không mặt!!”, vì lúc đó khuôn mặt ** Nobita cũng trắng bệch, không mắt, không mũi. Nhưng đó chỉ là vì bác ấy bôi kem dưỡng da hơi bị dày quá mức thôi, còn hôm nay, Ichi muốn kể cho các bạn về con ma không mặt thật sự cơ!


    Tranh vẽ Ma không mặt của Asai Ryoi

    Noppera-bou (のっぺら坊) – ma không mặt, là một loại ma truyền thống của Nhật Bản. Đôi khi chúng bị nhầm với Mujina, một từ Nhật cổ chỉ loài chồn hoặc lửng. Tuy nhiên Mujina là loài động vật có khả năng biến thành hình dáng của những vật khác, còn Noppera-bou thì thường là người. Những con vật này đôi khi cũng biến thành Noppera-bou để hù dọa con người. Lafcadio Hearn đã dùng tên loài vật để đặt tựa cho bộ phim về những con quái vật không mặt, có lẽ điều đó đã gây ra những cách dùng từ sai

    Noppera-bou chủ yếu chỉ dọa dẫm con người, còn ngoài ra thì vô hại. Đầu tiên chúng xuất hiện như những người bình thường, đôi khi lại đóng vai một người giống với nạn nhân, trước khi làm cho nét mặt họ biến mất, để lại một khuôn mặt trống trơn trên một nền da mịn, không mắt, không mũi, không mồm


    Mujina của đường Akasak

    Truyền thuyết này kể về một người đánh cá lười biếng đã quyết định đi câu ở ao hoàng tộc Koi gần cung điện Heiankyo. Mặc cho người vợ cảnh cáo rằng cái ao đó nằm trên vùng đất thiêng, và gần khu nghĩa địa, người đánh cá vẫn quyết tâm đi. Trên đường đi, anh ta gặp một người đánh cá khác, người này cũng khuyên anh điều tương tự, nhưng anh cũng bỏ ngoài tai. Đến nơi, anh gặp một người phụ nữ trẻ, cô gái nài nỉ anh đừng câu cá ở cái ao này. Anh ta lờ cô gái đi, và thật kinh hoàng, cô ta tẩy sạch mặt mình đi. Quá sợ hãi, người đánh cá chạy thục mạng về nhà, anh đã đã *ng phải một người có vẻ như vợ mình, bà ta đánh đập ông vì sự độc ác của ông, sau đó cũng tự tẩy trắng mặt mình.

    Câu chuyện nổi tiếng nhất về Noppera-bou được Lafcadio Hearn thu thập trong quyển sách của mình: Kwaidan – Những truyền thuyết và nghiên cứu về những vật thể lạ. Câu chuyện kể về một người đàn ông đi qua phố Akasaka để tới Edo (tên cũ của Tokyo), anh đã đi ngang qua một người phụ nữ ở một vùng quê hẻo lánh gần đồi Kunizaka, cô đang khóc và tỏ ra tuyệt vọng. Sau khi anh cố gắng an ủi và đề nghị giúp đỡ, người phụ nữ quay mặt về phía anh, làm người đàn ông giật mình kinh hoàng vì khuôn mặt trắng bệch, trống trơn của một con ma không mặt.

    Hoảng sợ, anh chạy hết sức bình sinh, cho tới khi đi ngang qua một quán mì Soba. Dừng lại để nghỉ, người đàn ông kể cho chủ quán câu chuyện của mình, nhưng ngay sau đó anh giật mình lùi lạ khi người chủ quán Soba vuốt mặt, biến thành một Noppera-bou.



    Chiếc ô ma nhảy múa


    Rào rào rào!! Mưa rồi. Mưa to quá, mà bạn thì không mang theo áo mưa hay ô. Bỗng bạn nhìn thấy ở góc tường của trường học dựng một chiếc ô cũ. Nó đã khá sờn rách, nhưng vẫn dùng được. Vậy là bạn quyết định mượn tạm chiếc ô cũ đó để về nhà. Nhưng khi vừa cầm vào cán ô, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng bạn…Chiếc ô này thật quái đản, nó mềm và lạnh lẽo. Khi nhìn sang chiếc ô, bạn nhận ra mình đang cầm vào một cái chân trần! Và, bạn không bao giờ còn có thể về nhà được nữa……không bao giờ



    Karakasa (唐傘 “ô Trung Quốc”), hay còn gọi là Kasa Obake (ma ô), là một loạiTsukumogami, một dạng ma Nhật bắt nguồn từ những đồ vật đạt đến ngưỡng 100 năm tuổi, và thu hút được sinh khí. Karakasa nói riêng là hồn ma của những chiếc ô trăm năm tuổi. Những chiếc ô này thường được bồi bằng giấy dầu. Đặc điểm của chúng là có một mắt, một cái lưỡi dài đỏ lòm thè ra từ cái mồm há ngoác, và chỉ có một chân, thông thường là đi geta.


    Một con Karakasa điển hình

    Karakasa là một kẻ chuyên đi lừa gạt, và rất thích dọa nạt con người. Tuy nhiên, chúng cũng rất thích chơi đùa. Chúng sẽ rất hạnh phúc khi được chơi với bất cứ ai, đặc biệt là những người có vẻ ngoài trẻ con. Karakasa rất thích bay lượn lòng vòng trong những ngày trời mưa.



    Futakuchi-onna: Quỷ hai mồm

    “Ngày xửa ngày xưa, tại một làng nhỏ có một kẻ hà tiện sinh sống, vì không thể chịu phải tốn tiền để nuôi một người vợ, nên lão sống hoàn toàn cô độc.Một ngày, lão gặp một người phụ nữ không ăn gì cả, và ngay lập tức lấy làm vợ. Bởi vì cô gái chẳng bao giờ ăn gì, mà vẫn tần tảo làm lụng, lão già hà tiện cực kì sung sướng, nhưng mặt khác lão bắt đầu tự hỏi vì sao các kho thóc của mình lại đang giảm đi nhanh chóng.

    Một ngày, lão giả vờ ra khỏi ra đi làm, nhưng thay vào đó lại trốn vào phía sau để do xét người vợ mới. Trong nỗi khiếp sợ, lão nhìn thấy tóc của vợ mình rẽ ra ở phía sau đầu, xương sọ tách rộng để lộ một cái mồm há ngoác. Cô ta cởi tóc, những lọn tóc với ra như những xúc tu để lấy gạo và đưa chúng vào cái mồm háu đói.”



    Cái mồm thứ hai của người vợ…

    Những người đàn bà như câu chuyện trên được gọi là Futakuchi-onna (二口女 – “người đàn bà hai mồm”) là một loại yêu quái hay ma quỷ của Nhật Bản. Chúng có đặc điểm là có hai mồm – một cái bình thường ở trên mặt và cái thứ hai ở sau đầu, dưới lớp tóc. Tại đó, xương sọ của người đàn bà này tách ra hình thành môi, răng và một cái lưỡi, tạo thành một cái mồm thứ hai với đầy đủ chức năng.



    Mặc dù có một số câu chuyện liên hệ sự xuất hiện cái mồm thứ hai của Futakuchi-onna với những nguyên nhân khác nhau, nhưng nó được liên hệ nhiều nhất với việc phụ nữ ăn ít đến mức nào. Một người sắp trở thành Futakuchi-onna thường là vợ của một kẻ keo kiệt và hiếm khi ăn. Để chống lại việc này, một cái mồm thứ hai xuất hiện một cách bí ẩn phía sau đầu của người phụ nữ. Cái mồm thứ hai thường lầm bầm những lời đầy hằn học và hăm dọa với người phụ nữ và đòi thức ăn. Nếu không được cho ăn, nó có thể rít lên đầy tục tĩu và tạo ra cho người phụ nữ cơn đau khủng khiếp. Cuối cùng, tóc của người phụ nữ bắt đầu chuyển động như một cặp rắn, cho phép cái mồm dùng những bữa ăn của người phụ nữ



    Một Futakuchi-onna cũng thường được coi như một người đàn bà để mặc con riêng của chồng chết vì đói trong khi vẫn nuôi con mình no đủ. Có lẽ linh hồn đứa trẻ bị bỏ rơi đã ám trong cơ thể ** ghẻ để trả thù. Trong một câu chuyện khác, cái mồm thứ hai được tạo ra khi một trong những người đàn bà keo kiệt này bị rìu của chồng mình đập vào đầu khi ông ta đang chẻ củi, và vết thương không bao giờ lành.



    Trong thần thoại và văn hóa dân gian Nhật Bản, câu chuyện về Futakuchi-onna cùng loại với Rokurokkubi, Kuchisake-onna và Yama-uba, đều là những phụ nữ phải chịu đựng những lời nguyền rủa và những căn bệnh dị thường, khiến họ hóa thành yêu quái. Sự dị thường của những người phụ nữ trong những câu chuyện này thường được giấu cho đến phút cuối cùng, khi bản chất thật được bộc lộ



    Kerakera Onna và những tràng cười rùng rợn


    Các bạn nghĩ ma có mấy loại nào? Ichi thì cho rằng ma có hai loại: ma thiện và ma ác. Ma thiện thì ta yêu quý và tôn trọng, ma ác thì sợ hãi và ghét bỏ. Nhưng có một con ma mà Ichi chẳng biết xếp vào ma thiện hay ma ác, và mọi người cũng có cảm nhận rất khác nhau về con ma đó, người nào đã thích thì cực thích, mà đã ghét thì cũng cực ghét luôn. Kì lạ nhỉ? Vậy để xem các bạn đọc của Ichi sẽ thích hay ghét con ma đó nhé.

    Con ma kì quặc đó tên là Kerakera-onna (thấy chữ onna, chắc hẳn các bạn đã nhận ra đây là ma nữ). Đối với một số người, không gì tồi tệ hơn việc bị cười vào mặt, và với họ, một con ma suốt ngày chỉ biết cười như Kerakera-onna là loại ma kinh khủng nhất. Nhưng đồng thời, Kerakera-onna cũng được rất nhiều người yêu mến, vì họ cho rằng nó mang đến tiếng cười và niềm vui cho mọi người.


    Mặt lúc nào cũng nhăn nhở này

    Trong tiếng Nhật, từ kerakera mô phỏng tiếng cười, chính vì thế, tên của con ma này cũng được đặt theo âm thanh đó.
    Truyền thuyết kể rằng, vào thời Edo, có một người phụ nữ xinh đẹp mang tiếng cười và hạnh phúc đến mọi nơi nàng đi qua, nhờ chính những tràng cười vui vẻ và khiếu hài hước của nàng. Mặc dù nàng chỉ lưu lại mỗi nơi một thời gian ngắn, nhưng nàng thường quay lại để đem đến niềm lạc quan và vui sướng tới mọi người



    Trước khi Kerakera-onna xuất hiện, đầu tiên người ta chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của nó (tưởng tượng đang đêm mà nghe thấy tiếng cười the thé thì cũng chết khiếp ấy chứ! >”< , sau đó, khi quay lại, ta mới giật mình thấy một người đàn bà khổng lồ lù lù xuất hiện ở phía xa, tiếng cười của bà ta vang vọng khắp bầu trời.

    Kerakera-onna luôn bận trên mình những bộ quần áo lòe loẹt và kệch cỡm, và pha đủ thứ trò để cho đối phương phải cười. Nếu bạn có một chút can đảm và đứng lại chơi với nó một lúc, chắc chắn bạn sẽ không thể ghìm được cười. Nhưng hẳn là cái “chút” cam đảm đó không hề ít tẹo nào đâu nhỉ, phần đông các bạn sẽ bỏ chạy, đúng không? Nhưng điều khủng khiếp nhất sẽ xảy ra khi bạn bỏ chạy, bởi vì tiếng cười vui vẻ kia sẽ chuyển thành giọng mỉa mai và rất ám ảnh, nó sẽ bám theo bạn suốt đời! Lúc đó thì Kerakera-onna thật sự trở thành con ma kinh khủng nhất thế giới đó!


    ...............................

    Lược giản từ nhiều nguồn
    There's nothing more to say. It's really the end.

  8. The Following 3 Users Say Thank You to ryanpham For This Useful Post:

     davidseanghia (05-11-2012), mp3sony (05-11-2012), OmegaQ (05-11-2012)

 

 

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

User Tag List

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
Loading...