Hỡi đóa hoa dại đang khoe sắc kia
Hăy nói cho tôi biết
Tại sao con người luôn chiến đấu
Để rồi làm tổn thương lẫn nhau?
Hỡi bông hoa kiên cường đang hé nở kia
Bạn nh́n thấy ǵ từ nơi ấy?
Tại sao con người không thể tha thứ cho nhau?
Cơn mưa rơi, để lại sắc xanh của bầu trời mùa hạ
Chúng cùng ḥa thành một
Đứng trước mặt tôi
Bạn sợ hăi và run rẩy
Không thể nói lên lời
Hỡi người bạn đang úa tàn của tôi, bạn đang nghĩ đến điều ǵ?
Làm sao có thể cất lên tiếng yêu thương
trong sự căm lặng của đất trời?
Mặt trời mùa hạ phủ làn mây, cơn gió nhẹ nhàng thổi,
Cả hai như ôm chặt lấy nhau,
Tôi cất lên lời ca minh chứng cho sự tồn tại của bạn
Cho những con người không có một cái tên.