Đêm trung thu ngồi viết bình luận cho một phim bộ lâu lẩu lầu lâu, xưa xửa xừa xưa, làm mod trong box mà giờ mới biết bài, tuy thấy hơi muộn nhưng vì mới xem xong, tâm trạng cực kỳ tâm trạng mà không nơi phát tiết nên đành vào viết bài cho nó nguôi nguôi.
Cái tên "Một lít nước mắt" rất lạ, mình được nghe từ cách đây ba năm, lúc đầu nghe tưởng là phim hài nên mình bật cười, không ngờ người nói cho mình biết cái tên đó lại làm mặt giận với mình cả tháng, nên mình tức quá bỏ không thèm xem, tới hôm qua có người nhắc lại nên mình down về, ai ngờ coi liên tục từ 3 giờ sáng tới 5 giờ chiều hôm sau...
Cái cảm giác xem xong có lẽ là hụt hẫng khôn tả... cảm giác như mình vừa có lại được cái gì đó lại bị mất ngay lập tức, cảm giác như một biển nước chỉ trực tuôn ra không dứt, giống như bao nhiêu năm qua mình sống mà không phải là sống, thứ đó quá quan trọng, mình không thể mất đi, không thể...
Sau khi xem liên tục 11 tập phim mà mình bị bất động trong suốt 30 phút, giống như một cơn choáng đến muộn, làm mình bất tỉnh đến 11 lần... may lúc đó có người gọi mình đi trung thu... mới chợt tỉnh giấc.
Cái cảm giác buồn vui đắng cay trộn lẫn, nước mắt nước mũi tùm lum nhưng lại nuốt hết vào trong lòng, lại có cả sự nuối tiếc vô hạn, giống như một ngôi sao sa vừa vụt qua mà không kịp ước vậy. Đáng lẽ mình không nên xem phim này. Một bộ phim hay cần có một tâm trạng tốt để xem, không phải là đêm trung thu, người ta vui vẻ ngoài kia, còn mình thì ngồi buồn với cái máy tính. Có một cảm giác mà mình trải qua, không biết có ai cùng không, đó là cảm giác tức ngực, lòng đau như cắt, giống như một cơn co thắt rất mạnh, giống như mũi giáo đâm thủng ngực vậy, khó thở tới tận 10 phút, không khí xung quanh như bị hút đi đâu mất hết...
Lúc đầu đã chuẩn bị sẵn một cái can một lít rồi, vậy mà khi xem, mình không khóc nổi lấy một giọt, không dám thở mạnh lấy một lần, không dám nở nụ cười lấy một lần, thậm chí không dám chớp mắt, vì sợ bỏ mất một khoảnh khắc của phim. Nếu ngồi bên cạnh là bạn gái thì có lẽ cô ấy đã khóc đến mấy chục lần rồi.
Bộ phim rất bình thường, không kịch tính, không cao trào... và không có lấy một khắc hạnh phúc thực sự. Vì mỗi lần phim có cảnh hạnh phúc cười vui, ta cũng có thể khóc, chỉ bởi vì nó bù đắp cho cảnh đau đớn khôn xiết lúc trước. Tính ra cứ tầm 3 phút là ta lại có thể khóc một cách ngon lành cành đào. Nếu con trai mà khóc, có lẽ cũng giống như Asou, hai hàng nước mắt không dứt nhưng không kêu lấy một tiếng, hay giống như người bố, khuôn mặt nứt nẻ hoắm sâu, mắt đỏ quạnh... mỗi khi ông khóc là một dòng suối xiết lấy trái tim người xem. Nếu con gái mà khóc thì cũng dễ hiểu lắm, giống như nước mắt hờn ghen lúc ban đầu và nước mắt hối hận về sau của cô em thứ hai, hay của bà mẹ thương con hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này, hay... nước mắt xé lòng xé gan người xem của nữ chính, mỗi lần cô khóc là mỗi lần tim mình như ngừng đập, có lẽ là cố tìm lấy lời gì đó để tự an ủi, "mình là con trai, không được khóc, mình mà khóc thì còn ra thể thống gì, nhỡ cô ấy thấy được mình khóc thì sao, lại nước mắt thương hại chứ gì", cũng may là không có gương, chứ trông vô có khi mình lại khóc thật, hoặc cố nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của cô, đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi môi xinh đẹp nhưng run rẩy ngập ngừng... để cố, cố xem cho hết... Và có lẽ xem xong phim ta lại có thể khóc, khóc vì bài hát cuối phim sao mà hay thế, sao mà hợp quá.
Một bộ phim mà không có lấy một diễn viên thừa, không có lấy một cảnh thừa, không có lấy một giọt nước mắt thừa, một cảnh đập bàn xé giấy cũng có ý nghĩa. Kể từ ba người con, anh chàng bác sĩ, cô y tá, ông thầy chủ nhiệm, từng học sinh trong lớp... không một ai là có thể thiếu trong phim. Mỗi tập phim giống như hàng trăm mũi kim đâm thấu tim can mình vậy. Cảnh khóc đầu tiên làm mình thấy choáng váng là khi Aya ngã khi chạy từ nhà tới trường, bị đập cằm xuống đường. Trời ơi khóc mà sao giống thật quá, giống quá... Cảm giác đầu tiên là cực kỳ thương nữ chính, một sự đồng cảm từ đâu ập tới, người mình đơ đứ đừ, muốn khóc quá, khóc đi, Aya ơi khóc đi, không là tôi khóc hộ cô đấy!! Cảm giác tiếp theo mà tức giận cực đỉnh, sao hai ông bố bà mẹ không chạy ngay tới mà vực con mình dậy cơ chứ, người đi đường đâu không đỡ cô ấy dậy hộ tôi!! Mồ hôi trán toát ra đầm đìa các bạn ạ. Các tập tiếp theo, cơn khóc cứ dài vô tận, chỉ trực là trào ngay ra được, lâu lắm rồi mới có cơ hội đấm đấm vào ngực cho đỡ khó thở. Nếu có ai hỏi mình sao lại không khóc, thì lý do là vì nữ chính đang khóc, mình mà khóc thì làm sao nghe được cô ấy khóc, tiếng khóc tiếng cười của cô ấy hay hơn của mình nhiều, sao mình dám phá hoại tác phẩm điện ảnh ấy bằng cái tiếng khóc không ai thèm để ý đó chứ. Trời ơi cô ấy cười kìa, đấy giờ lại đến lượt khóc vì mừng cho cô ấy được cười, nụ cười thiên thần trên khuôn mặt thiên thần, nụ cười bao dung và đầy ắp yêu thương, nụ cười vị tha vô bờ bến, nụ cười khiến tim mình như chảy máu, vì sau tập 11 sẽ không còn cơ hội để thấy nụ cười đó nữa rồi, nụ cười ấy sắp biến mất rồi... ôi sao mà đau tim quá.
Có một thắc mắc rất khó hiểu của mình với đôi nam nữ chính trong phim, nếu không nhầm thì Asou không ôm lấy Aya một lần nào, thế có đau đớn không. Nếu vào mình ở cảnh dưới mưa tuyết Asou quỳ xuống khóc hận bản thân, mình đã ôm lấy Aya rồi, ôm lấy cô ấy để cô ấy khóc trên vai mình, chứ quỳ thế kia thì có tác dụng gì ngoài một thông điệp: "Anh bất lực nhìn em rời xa vòng tay anh... " cơ chứ!!!
Có lẽ sau khi xem được House M D rồi mình mới thấy đồng cảm với ông bác sĩ, và càng đồng cảm hơn khi ông nhào vào văn phòng hất tung đám giấy và khóc rất đau khổ, nỗi bất lực tòng tâm có thể thấy tương đồng trên khuôn mặt House, chỉ khác là House trong trường hợp đó có lẽ không khóc, mà sẽ bẻ tan cây gậy của mình và ngồi lặng lẽ trong bóng tối thôi.
Có lẽ khó ai có thể từ chối rằng đã yêu Aya ngay từ khi nhìn thấy cô ấy, và cái sự yêu chuyển từ cái thích từ khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp luôn đẹp cho dù khóc hay cười, sang niềm khâm phục vô hạn, niềm khâm phục rằng tại sao có người tuyệt vời như thế trong cuộc đời này, mà lại bị một căn bệnh "chết còn hơn sống" kia giày vò đến thế, nếu là mình có lẽ đã mượn con dao tự đâm mình đến khi nào cử động được thì thôi.
Mượn phim giải sầu, sầu càng sâu. Bấm phím giải stress, stress càng nặng. Có lẽ khó có bộ phim nào nữ chính đóng hay được như vậy, nhân văn như vậy, xúc động như vậy, khổ như vậy, đau đớn như vậy, bất lực như vậy.
Có một câu mà lâu lắm, sau khi xem xong Aya qua đời, mình có thể nói lại: Sống để yêu thương không hết, hận thù mà làm chi.
Xin đừng trách mình sao đêm trung thu lại đi xem cái phim sướt mướt đó, người ta lấy tiếng trống tùng rinh để vui thú, thì mình xem phim ngắm trăng để nghĩ sự đời và xét lại bản thân có đáng để được sống hay không, hay ngay bây giờ có thể lên tầng cao nhất ở Kangnam, rồi nhảy xuống tự tận...