Evey
“You could have ended it, you could have given in, but you didn’t. Why?”
“Cô đă có thể kết thúc chuyện đó, cô đă có thể nhượng bộ, nhưng cô không làm vậy. Tại sao?”
“Your own father said that artists use lies to tell the truth. Yes, I created a lie. But because you believed it, you found something true about yourself. What was true in that cell was true now.”
“Cha của cô nói rằng: những nghệ sĩ sử dụng lời nói để nói lên sự thật. Đúng vậy, tôi đă nói dối. Nhưng v́ cô tin vào nó, nên cô đă t́m ra điều ǵ đó chân thật về cô. Điều ǵ thật trong pḥng giam đó giờ cũng là thật.”
“In that cell, you found something that mattered more to you than life.”
“Trong căn pḥng giam đó, cô đă t́m thấy điều ǵ đó ảnh hưởng nhiều đến cô hơn cả mạng sống.”
“When they threaten to kill you unless you gave what they wanted, you told them you’d rather die.”
“Khi chúng doạ giết cô trừ khi cô trao cho chúng điều chúng muốn, cô đă nói với chúng cô thà chết c̣n hơn.”
“You faced to death, Evey. You were calm. You were still.”
“Cô đă đối mặt với cái chết, Evey. Cô đă điềm tĩnh. Cô đă yên tĩnh.”
Đó là cái cách khác thường nhất mà một gă như V có thể làm với một cô gái như Evey.
“Chỉ tiếc là không c̣n cách nào khác.”
Tôi có thể nói như thế nào về gă được nhỉ? Hay như những lời Evey đă hét lên với gă “You’re sick. You’re evil.” ?
Gă tàn nhẫn. Gă thông minh thiên tài. Hay gă quá đáng ghê sợ? Vậy mà, cũng chính v́ thế, gă đă kích thích thứ nguồn sống từ Evey, khơi dậy thứ lư tưởng đang ngủ say trong con người Evey. Tàn nhẫn, hết sức tàn nhẫn, nhưng rất đúng, rất tuyệt. Cảnh trên cũng là một trong những cảnh tôi thích nhất, và ấn tượng nhất trong cả phim:
Một Evey rất nhanh chóng trải qua hàng loạt những cung bậc cảm xúc khác nhau xa vô cùng tận: từ sợ sệt, đến ám ảnh, đến tĩnh tâm, từ sững sờ đến căm thù tột độ,v..v.v. và cuối cùng chính là “completely free” – tự do hoàn toàn.
Một V lănh đạm thú tội với Evey mà cứ như đang kể một kiệt tác chính trị nào. Gă nói như thể đó là điều hiển nhiên và gă cũng “lấy làm tiếc lắm”. Từng câu, từng chữ gă nói, không thừa, không thiếu một ư tứ nào. Lời gă hoàn hảo đến kinh ngạc. Như thể những thứ ấy nó đă tồn tại trong đầu gă từ lâu lắm rồi và bây giờ gă chỉ diễn giải lại chúng một cách chân thật nhất từ ḷng ḿnh. Nó thật khó chấp nhận với Evey, nhưng dễ dàng vô cùng với gă. Thật bực ḿnh, nhưng không thể phản kháng, bởi Evey biết, và chắc chắn phải hiểu và tin gă, v́ gă thật sự quá đúng. Gă đă làm điều cực ḱ tàn nhẫn với Evey, nhưng rất tuyệt vời, đúng một cách tuyệt vời.
Với tôi, gọi là V thay đổi Evey, hay ngược lại, cũng không thể hoàn toàn đúng. Bởi họ chỉ t́m thấy trong nhau những thứ chân thật nhất. V đánh thức lư tưởng trong Evey, c̣n Evey khơi gợi t́nh yêu trong V. Họ vốn đă có sẵn lư tưởng và t́nh yêu. Chỉ phiền một nỗi trước kia chưa ai dạy cho họ biết, làm thế nào để phát hiện và tin tưởng rằng ḿnh vẫn c̣n có chúng, thế thôi.
V
V đă chọn trở thành lư tưởng?
Mà,
“Ideas do not bleed. They do not feel pain.”
“Lư tưởng không chảy máu. Chúng không biết đau.”
“They do not love.”
“Chúng không yêu.”
Đoạn này trong phụ đề Việt tôi xem, dịch là “Chúng không biết yêu”. Thực tế, tôi cảm thấy sai vô cùng. "They do not love" phải là “Chúng không yêu”. Hay chúng không được phép yêu? Chữ "không biết" lại mang cái cảm giác trơ tráo và lănh đạm thế nào ấy.
Nhưng V đă yêu.
Vậy hoá ra lại là mâu thuẫn. Bởi V đă là một lư tưởng. V là ai? V là tất cả những người đeo mặt nạ, là Evey, là Edmond Dantés, là Finch. Là một thực thể sống của lư tưởng tự do. Vậy một lư tưởng làm sao có thể yêu?
Song, với V,có nhiều thứ quan trọng hơn. Từ lúc nào V đă coi mạng sống và nỗi đau thể xác trở nên quá tầm thường và hèn hạ đến thế? Từ lúc nào mà con người Vđă chết. Có phải là từ cái đêm V bước ra trong màn lửa với thân xác gần như bị huỷ hoại hoàn toàn như vậy? Có lẽ thế. Và người đàn ông đó đă không c̣n tên họ, không c̣n quá khứ, không c̣n cảm xúc và đớn đau.
Có phải lư tưởng có một sức mạnh khó tin đến vậy? Nỗi đau khi bị bốc cháy toàn thân xác, nỗi đau khi hứng chịu hàng loạt viên đạn từ những khẩu súng của những kẻ ngu ngốc kia, với V, sao nó nhẹ bẫng và tầm thường quá. Nhưng tôi cho rằng, V của 20 năm trước là lư tưởng cho anh hơi thở để tồn tại. 20 năm sau, cũng vẫn là lư tưởng, nhưng c̣n thêm nữa là t́nh yêu.
“I told you, only truth. For 20 years, I sought only this day. Nothing else existed... until I saw you. Then everything changed. I fell in love with you Evey. And to think I no longer believed I could.”
“Tôi yêu cô, Evey, như tôi chẳng c̣n tin rằng tôi c̣n có thể yêu.”
Hugo Weaving đă sắm vai tuyệt vời. Bởi gương mặt là thứ lợi hại nhất để biểu lộ cảm xúc. Nhưng dù là ở bên dưới lớp mặt nạ Guy Fawkes, V vẫn hiện lên, hoàn hảo một cách hoàn hảo với sư cao ngạo, mưu trí, lănh đạm và hận thù. Tất cả biểu lộ, t́nh yêu, lư tưởng, c̣n thật hơn bất cứ một gương mặt con người nào khác. Chỉ với chiếc mặt nạ. Vậy nên tôi cho rằng, V không chết. V chỉ hoàn thành xong ư nghĩa tồn tại của ḿnh, và lư tưởng đó giờ đây đă không c̣n là mỗi một V thôi nữa. Tự do đă ở ngoài kia. Đằng sau hàng ngàn mặt nạ “V” đă được giải phóng hoàn toàn vào cái ngày 5 tháng 11 định mệnh đó.
Tôi đă tự trấn an ḿnh nhiều lần. Rằng câu chuyện này không chỉ đơn thuần là sắp xếp ngẫu hứng một chuỗi các sự kiện với nhau mà thành. Nó phức tạp hơn những thứ cảm xúc thông thường của con người. Nó hướng về những thứ khác trên cả mạng sống, trên cả t́nh yêu và đau đớn.
Vậy cuối cùng, kết thúc nào cho V mới là thoả đáng? V sống? Không, V đă hoàn thành xong ư nghĩa sống của đời ḿnh. V đă trở thành một lư tưởng hoàn hảo và v́ vậy V đang sống. V sống trong Evey, trong những “V” khác, trong Funch, trong tất cả những con tim khao khát tự do và đang cháy bỏng ngoài kia. Với tôi, V vừa là một nạn nhân thê thảm nhất của chính phủ, vừa là một kẻ lănh đạo đáng để người khác phải kính sợ. Nghị lực nào vực dậy con người đó từ trong hàng ngàn, hàng vạn những cái xác vô nghĩa dưới hầm mộ kia? Đơn giản chỉ v́ đó là một con người được Chúa ban cho thứ quyền năng kỳ diệu. V đă sống dai dẳng, tồn tại một cách xứng đáng nhất với một kiếp người thống khổ, và đă chết một cái chết vĩ đại nhất của một lư tưởng về tự do.
V có thể là T́nh Yêu, có thể là Lư Tưởng, nhưng trên hết, tôi tin rằng, cho dù anh có lănh đạm, có thông minh tột đỉnh, có dă man tàn nhẫn, anh vẫn luôn là một Con Người, bởi anh đă tồn tại theo đúng cái nghĩa "sống" của một cuộc đời.
cre: vnsharing.net