6) The Great Beauty (Paolo Sorrentino)
"And then the wretched squalor and miserable humanity… All buried under the cover of the embarrassment of being in the world…"
Nếu như Wolf of Wall Street là bộ phim có nhịp điệu nhanh nhất năm, th́ giải quán quân cho bộ phim chậm nhất chắc khó ai qua nổi Great Beauty. Đây cũng là bộ phim lăng đăng, mơ màng nhất. Nếu phim này chiếu ở rạp chắc dân t́nh ngủ gục hết, tới mấy đoạn opera hay tiệc tùng th́ tỉnh dậy, xong rồi... ngủ tiếp.
Bộ phim là những chiêm nghiệm ở tuổi già của Jep Gambardella (Toni Servillo), một nhà báo quư tộc ở Rome. Jep từng viết một cuốn tiểu thuyết rất thành công trong thời trai trẻ, nhưng sau đó lui về sống an nhàn trong nghề viết báo, và là ông chủ của những bữa tiệc đêm thượng lưu ở Rome. Ở tuổi 65, khi hay tin một mối t́nh trong quá khứ vừa qua đời, Jep bỗng nhận ra cuộc đời ḿnh dường như c̣n thiếu ǵ đó, và ông bắt đầu một chuyến hành tŕnh của riêng ḿnh. Hơn hai tiếng của phim là một hành tŕnh vô định trong làn khói thuốc bềnh bồng và những bước chân khám phá Rome cổ kính của nhân vật chính, thực chất là khám phá chân nghĩa của cuộc sống.
Thông điệp chính của phim là “hăy t́m vẻ đẹp vĩ đại bên dưới những thứ linh tinh”. Nhiều h́nh ảnh đối lập đă xuất hiện trong phim, để khán giả tự ngẫm nghĩ và t́m ra vẻ đẹp đích thực cho riêng ḿnh.
Vẻ đẹp đích thực của nghệ thuật là những di vật La Mă cổ bụi bặm chỏng chơ trong một bảo tàng khóa kín, hay những màn tŕnh diễn điên rồ “kiểu Bùi Giáng” như đập đầu vào tường, như một đứa trẻ hất những xô màu tạo thành bức vẽ trong sự trầm trồ của mọi người?
Vẻ đẹp đích thực của một vũ công thoát y là những vũ điệu cuồng nhiệt, gợi dục về đêm, hay trong khoảnh khắc cùng nàng vô tư dạo bước qua những tác phẩm ngàn năm lịch sử?
Vẻ đẹp đích thực của sự đau buồn là những động tác và lời nói đầy kiểu cách nhưng giả tạo, hay chỉ đơn giản là giọt nước mắt chân thật khi một người đàn ông tựa đầu vào cỗ quan tài?
Vẻ đẹp đích thực của một vị nữ thánh sống 104 tuổi là những lúc ngồi trên ngai cao được mọi người chúc tụng, hay chỉ đơn giản là một buổi sớm mơ ngồi nh́n đàn chim bay?
Vẻ đẹp đích thực của Rome là những buổi tiệc tùng thâu đêm hào nhoáng, hay những con đường cũ kỹ lạc lơng, hay tàn tích Coliseum huy hoàng nhưng đổ nát như chính nhân vật chính?
Với Great Beauty, đạo diễn Paolo Sorrentino đem tới những thước phim tuyệt đẹp về Rome, có cả sự bùng nổ và sâu lắng, xen lẫn là những đoạn nhạc đầy mê hoặc. Những bữa tiệc ở Rome có sự hào nhoáng không thua ǵ phim The Great Gatsby, trong những lúc khác, Rome lại là những khung h́nh tráng lệ đến tột độ. Các cảnh quay được chuyển khá ngẫu nhiên, tưởng như chẳng liên quan ǵ đến nhau, khiến người xem bỡ ngỡ, cứ như là đang xem một giấc mơ của nhân vật chính chứ không phải một câu chuyện. Kết thúc của phim dường như chỉ là một sự thấu triệt nửa vời trong tâm lư của nhân vật chính.
The Great Beauty là một phim nội tâm, lăng đăng, quanh co, bảo rằng nó chứa đựng đầy triết lí để suy ngẫm cũng đúng, mà bảo rằng bộ phim chẳng giải quyết được ǵ cũng chẳng sai.