Từ Voz nhé, cứ như đang đọc ngôn t́nh, như xem phim Hàn, yêu văi ra, thích văi ra, đọc xong yêu đời yêu người văi raaaaaaaaaaaaa
Thích quá đi
Cái bài hát này tựa là Happy Ending, nhưng nội dung th́ lại về chuyện t́nh tan vỡ, nhưng cái nhạc của nó hay lắm, nếu nghe không để ư đến lời th́ cảm giác hạnh phúc đúng như cái tựa của nó, Happy Ending.
Vừa nghe vừa đọc là quá tuyệt
Nếu có bạn gái khiếm thính
Em ấy ko nghe được, không nói được... Th́ nên như thế nào?
1 người rất tốt bụng, vui vẻ và hồn nhiên... cũng khá xinh, da trắng (ít ra đường lắm, gần như ko bao giờ).
Các thím cho em ư kiến, nên... tiến tới ko ?
Đây ko phải thương hại bác ơi, nó cũng ko đủ gọi là thương yêu, mà chính xác là... 1 cái cảm giác rất b́nh thường, đó là ḿnh muốn bên cạnh em ấy, làm em ấy cười... dẫn em ấy đi chơi..v..v... muốn thấy gương mặt em ấy.
Mà từ lúc biết đến nay, ngoại trừ cái việc "giao tiếp" qua lại, có nhiều thứ em ấy ko biết/ hiểu về từ ngữ, ư nghĩa... th́ có làm em hơi bối rối 1 chút, c̣n ngoài ra, cách cư xử của em ấy rất lịch sự, lễ phép... Tính cách hơi trẻ con 1 chút.
Em chỉ nhớ có 1 lần em chọc em ấy cái ǵ đó, chỉ là "lè lưỡi lêu lêu" thôi, em ấy tức phồng má, mặt đỏ ké, mắt rươm rướm luôn... ... Nhưng rồi em mua nước cho uống rồi xin lỗi, chọc cười 1 cái th́ lại quay qua giỡn y như con nít lại... Nói chung là em ấy hồn nhiên lắm..
Em có lúc nghĩ, hay thôi, cứ là bạn, đừng tiến tới... cứ để em ấy hồn nhiên như thế
Thiên Thần của em
em đă quyết định... tới đâu th́ tới.
Em đă mua tặng em ấy 1 cái găng tay len, màu trắng em lựa đến cuối buổi gặp nhau mới tặng.
Đại khái em xin review t́nh h́nh từ đầu.
8h sáng, em nhắn tin sang
"Em thức chưa ?"
"Em đang ăn sáng, anh ăn ǵ chưa ?"
"Anh vừa thức dậy"
"Anh ngủ nhiều quá sẽ mập đó"
"Hehe, hôm nay anh chở em đi chơi nhé"
"Dạ, anh đợi em ở cổng trường em nhé"
"Ok"
Xong xuôi, em thu xếp đến chổ em ấy. Hôm nay em ấy cực xinh (mà b́nh thường cũng xinh rồi), bận cái áo dài tay màu đen trơn, quần jean, dép lào
Đi trên đường th́ im ru ( tất nhiên rồi =.=)
Em chở em ấy đến 1 quán ăn sáng, cũng ko rơ, tự thấy th́ nhảy vô ăn thôi. Em ghi ra giấy bảo :
"Anh ăn 1 tư, đói quá"
Em ấy cười rồi gật đầu, xong rồi ngồi nh́n em ăn chăm chú. Ăn xong tính tiền th́ lại chở đi chơi, trời c̣n sáng mát. Em chở ra cafe bệt ngồi.
Kêu cafe. Xong em lấy giấy bút ra để nói chuyện với ẻm.
Đại khái như sau, ẻm hỏi em trước:
"Gần đây anh c̣n không thể ngủ không?"
"Là Mất ngủ"
"Dạ, anh c̣n mất ngủ không?"
"Không, anh dạo này ngủ ngon lắm"
Em ấy chỉ vào từ ngủ ngon, nh́n em lắc đầu.
Em cũng không ghi ra, chỉ làm biểu hiện 2 tay chấp lại áp vào má, giả bộ ngủ rất ngon. Em ấy cười rồi đấm nhẹ em 1 cái.
Em giả vờ ngă ra đất, ôm vai. Em ấy nh́n nh́n rồi kéo em dậy, xong ghi:
"Anh đau à?"
Gương mặt chân thành lắm các bác à Em cười rồi lắc đầu, lè lưỡi trêu ẻm.
Ẻm chau mày. Em chấp tay lại, vái vái vài cái, ư nói xin lỗi.
Ẻm cũng lè lưỡi trêu lại em.
Xong ngồi im lặng 2 đứa 1 lúc, trời nắng hơi nóng lên. Em mới ghi ra giấy.
"Anh có cái này tặng em này"
Em ấy tṛn mắt nh́n, không nói ǵ. Em lấy cái găng tay để trong balo ra.
Đưa cho ẻm, rồi nhướng mày ư bảo :"Đeo vào thử đi em"
Trong lúc em ấy loay hoay đeo vào, em ghi ra giấy:
"Em bị thấp khớp, dạo này trời tối lạnh lắm, đeo vào giữ ấm ngón tay"
Em ấy đỏ hết cả mặt, không nói ǵ luôn. Hai đứa ngồi 1 lúc rồi em ấy níu áo em... Mặt khó chịu lắm, em không hiểu. Em đưa tờ giấy và bút cho ẻm.
Em ấy ghi
"Em cần đi vệ sinh"
lúc này ngỡ ra, dẫn ẻm đi qua bên Diamond (toilet lớn nhất Sài G̣n)
Đại khái qua vụ này... đi về th́... chở ẻm lại ngay chổ củ, thả xuống rồi em về...
Hoàn cảnh ḿnh và em ấy quen biết nhau
V́ có bác hỏi hoàn cảnh gặp nhau thế nào, nên ḿnh kể lại luôn.
Nói đúng ra th́ ḿnh cũng dell tốt lành ǵ như những ǵ các bác tưởng tượng.
Cách đây khoảng 3 tháng, có quen 1 người lớn hơn ḿnh 2 tuổi, nói chung cũng chỉ là... "quen qua đường, chơi cho biết". Th́ tự nhận luôn ḿnh cũng trẻ trâu.
Một hôm có thằng bạn gọi qua, kêu đi đánh lộn giúp nó, bảo kê thằng em ǵ đấy, chỉ cần đứng cho xôm thôi, ko cần động chạm ǵ. Ḿnh cũng ừ đại, thẳng ra thằng này cũng thân, giúp nó.
Lần đó kéo đi 5 thằng, đứng ở bên trường (cái nơi lần đầu ḿnh với em ấy gặp nhau).
Bữa đấy ko ngờ bọn nó kéo cả băng lên, ḿnh đành phải lao vào đập luôn, mà bị 1 thằng ku nó đạp vào bụng, bật ngửa ra sau. Em ấy th́ đi xe đạp vừa trờ tới. Ḿnh ngă đè vào ẻm.
Đại khái lúc này cũng chả quan tâm ǵ, đứng lên thấy ẻm bị ngă, ḿnh nói xin lỗi rồi đỡ ẻm đứng lên. Ẻm bữa đó bận 1 cái váy trắng tinh, cái đầu gối bên phải bị trầy chảy máu ... Ḿnh hỏi
"Có sao ko bạn ?"
Thấy ẻm mặt đỏ ửng, không nói ǵ hết, cà nhắc đứng lên. Cái chân trắng mút mà có 1 chổ trầy chảy máu, nh́n... rất chi là... tiếc.
Lúc này phía sau cả bọn 4 thằng kia chặn hết nổi rồi, nó hô chạy.
Ḿnh lo nh́n ẻm, ko nghe, bị ăn mất 1 gậy vào lưng. Lúc này mới tỉnh mà bỏ chạy. Mà vừa chạy vừa lo nh́n ra phía sau để ngóng em ấy. Tại quả thật ẻm rất xinh
Xong xuôi, qua vụ đó ḿnh về nhà, cứ nằm nghĩ tới ẻm ..
Thế rồi sang hôm sau quyết định cứ đứng cắm rễ ở đó, tại gần trường có quán cóc, Ḿnh cứ ngồi đó từ sáng đến chiều... bỏ học luôn 1 tuần lễ.
Cuối cùng cũng có thành tích, bữa đó thấy ẻm lại đạp xe đạp đi ngang qua
Mừng quá, nhưng lúc này nghĩ trong đầu :"Làm sao làm sao ?"
Thế rồi ẻm đă gần tới chổ ḿnh rồi, ḿnh đứng lên ra chặn đầu xe. Găi đầu, lúc này chả hiểu làm cái bỏ mẹ ǵ nữa
Lúc này cứ như phim. Ḿnh nói xin lỗi, rồi hỏi ẻm có bị sao ko ?
Hôm đó ẻm bận áo sơ mi, quần jean, nên cũng ko thấy cái vết trầy.
Thấy ẻm nhăn mặt, đạp xe đi tiếp. Ḿnh cũng chẳng thể làm ǵ...
Nhưng chả hiểu sau, những ngày tiếp đó vẫn tiếp tục cắm rễ tại cái quán nước đó.
Rồi 1 tuần nữa trôi qua, em ấy lại xuất hiện.
Lúc này quyết định ko phóng ra như lần trước nữa, mà ḿnh đi theo dơi. Hóa ra em ấy đến nhà thầy giáo học riêng ( sau này nói mới biết). Cũng chính lúc này mới biết là ẻm bị khiếm thính.
Thế rồi tự dưng chả hiểu nghĩ ǵ trong đầu, đi ra mua giấy bút, viết cho ẻm 1 lá thư nhỏ bỏ vào trong cái giỏ xe đạp:
"Chào.
Xin lỗi v́ đă làm bạn bị thương"
Nghĩ trong đầu lúc đó viết chỉ vậy thôi, rồi đi... Mà sau 1 lúc lại cứ ngẩn ngơ, đứng đó gần 2 tiếng đồng hồ, ẻm đi ra. Thấy ẻm đọc được lá thư của ḿnh. Mừng húm. Ḿnh đứng ngay trước đầu hẻm, ẻm vừa đi ra đă thấy ḿnh.
Thấy ẻm giật ḿnh, tỏ mặt sợ hăi lắm
Ḿnh lúc này chặn xe, giơ hai tay ra.
Móc giấy (thật ra là cuốn sổ lúc năy mua ấy), rồi viết:
"Bạn c̣n bị đau không ?"
Em ấy không nói ǵ, nhăn mặt phóng xe đi... Để ḿnh ngẩn ngơ ở đó.
Sau 2 tuần th́ đă biết giờ giấc em ấy như thế rồi, thế nên cứ ngày thứ 6 buổi chiều là đến đó trực.
Tuần thứ 3: Ko có ǵ tiến triển
Tuần thứ 4: ko có ǵ tiến triển
Tuần thứ 5: ko có ǵ tiến triển
Tuần thứ 6:
Em ấy vẫn thấy ḿnh đứng ngay tại chổ đó, lúc này em ấy dừng xe lại ngay trước mặt ḿnh, đưa cho ḿnh 1 tờ giấy, rồi đạp xe đi mất.
Mở ra xem th́ thấy :
"Anh làm tôi sợ hăi đó"
Tuần thứ 7:
Ḿnh vẫn tới, đặt vào giỏ em ấy 1 lá thư khác:
"Ḿnh xin lỗi, thật sự ḿnh ko có ư làm bạn sợ, nhưng ḿnh muốn xin lỗi, Ḿnh đợi bạn ở ngay đầu hẻm, nếu bạn đồng ư cho ḿnh xin lỗi th́ hăy dừng lại chổ ḿnh, c̣n nếu bạn không đồng ư th́ hăy cứ đi tiếp"
Thật t́nh lúc này có thể các bác đánh giá em như thằng trẻ trâu, nhưng em chỉ làm những ǵ em thấy... nên làm...
Và cuối cùng em ấy cũng dừng lại ngay chổ em, đưa em 1 tờ giấy khác.
"Anh muốn xin lỗi thật à ?"
Ḿnh lật đật lấy giấy bút ra ghi:
"Đúng"
"Tôi rất khỏe mạnh, không sao cả"
"Ở đây trời nắng lắm, ḿnh đi qua quán bên kia ngồi nói chuyện được không?"
Em ấy hơi lưỡng lự 1 lúc rồi ghi:
"Tôi cần phải về nhà, ba mẹ sẽ lo lắng cho tôi"
"Ra vậy! ḿnh xin lỗi rất nhiều"
"Tôi không bị ǵ cả, nhưng anh đứng ở đây suốt cả ngày sao ?"
Ḿnh găi găi đầu rồi gật đầu. Em ấy cười, nụ cười lần đầu tiên từ khi biết em ấy
Ḿnh ghi:
"Cho tôi xin một cái hẹn được không ?"
"Cái hẹn là sao ?"
V́ là lần đầu tiên, nên ḿnh cũng ko biết nói sao, nên ghi rơ:
"Là hẹn bạn đi uống nước thôi"
Em ấy nh́n ḿnh một lúc rồi bảo:
"Không được, tôi sợ lắm"
"Thế này đi, tuần tới bạn vẫn đi học ở đây đúng ko ?"
"Đúng rồi"
"Ḿnh sẽ đợi bạn ở quán nước này lúc 2h, hy vọng bạn sẽ đến"
Em ấy đọc xong rồi ghi:
"Tôi về đây, ba mẹ đang lo lắng"
Ghi xong em ấy đạp te te về.
Tuần thứ 8:
Ḿnh đến đúng 2h, ngồi ở quán đó, ngồi măi đến 3h30 mới thấy em ấy đạp xe đi đến. Em ấy nh́n ḿnh cũng bất ngờ lắm, dừng xe lại ngay chổ ḿnh, nh́n bằng ấy mắt rất là... nghi ngờ.
Ḿnh lấy giấy bút ra ghi:
"Ḿnh đợi bạn từ lúc 2h đó"
"Thật đó sao ?"
"Thật"
Em ấy lúc này đỏ mặt, ḿnh tới luôn:
"4h bạn mới vào học, ngồi đây 1 tư được không ?"
"Được"
......
Vậy đó, trong lần đầu "hẹn ḥ" diễn ra rất nhanh chóng, ban đầu ḿnh hỏi em ấy trả lời.
Đại khái tóm tắt như sau:
"Cái vết thương ở chân bạn thế nào rồi ?"
"Khỏe rồi"
"Bạn nhiêu tuổi ?"
"Tôi 17 tuổi"
"Ḿnh 19 tuổi"
"Vậy tôi gọi anh bằng anh nhé"
"Ừ, ḿnh gọi bạn bằng em nhé ?"
"Đúng rồi"
....
Thế đó, 30p trôi qua rất nhanh, em ấy học xong. Ḿnh vẫn ngồi đó đợi tiếp.
Lúc em ấy ra, ḿnh ra đứng đón. Đưa em ấy tờ thư nhỏ:
"Em có đt đúng không ? Đây là số đt của anh, tuần sau anh sẽ đứng đợi em ở đây lúc 2h"
Em ấy ko nói ǵ, rồi lại đạp xe đi.
Tiểu Thiên - Đại Thiên
Crow : em thấy anh như thế nào ?
****: anh người tốt, anh nói chuyện với em, dẫn em đi chơi ^^
Crow : Chỉ vậy thôi à ?
****: Không, em không biết
****: Em chưa bao giờ có bạn tốt
****: anh là bạn tốt nhất 6^
****: ^^
Crow : Tiểu Thiên
****: ???
****: Tiểu Thiên ? em không hiểu >"<
Crow : Anh gọi em là Tiểu Thiên nhé ?
****: V́ sao ạ ?
Crow : Em giống như là bầu trời nhỏ vậy
****: ^^
Crow : Cũng có thể anh coi em như 1 thiên thần nhỏ vậy đó
****: Thiên thần ? thiên thần có cánh biết bay vui vẻ
Crow : Đúng rồi ^^ Thiên thần có cánh biết bay vui vẻ
****: V́ sao anh gọi em thiên thần có cánh biết bay vui vẻ như vậy ?
Crow : Anh không biết, anh chỉ cảm thấy như vậy...
****: Vậy c̣n thiên thần có cánh to lớn th́ gọi như thế nào ?
Crow : Anh ko biết... chắc là Đại Thiên =]]
****: Anh là thiên thần có cánh to lớn ^^
Crow : Là sao ?
****: Anh gọi em là thiên thần nhỏ có cánh biết bay vui vẻ, em sẽ gọi anh là thiên thần to lớn có cánh biết bay vui vẻ.
Crow : ... có nghĩa là ???
****: Em out đây, em cần phải đi phụ giúp mẹ nấu đồ ăn cho gia đ́nh
Crow : ohm, ok
****: bye bye Đại Thiên, hehe )
****: ^^
Crow : ok, bye em
-------------------------------------------------------------------------
... trích ra thôi, trước đó nói chuyện vs ẻm cũng khá dài, trích đoạn cuối
"Quá khứ, anh có đă thực sự yêu con người nào không ?"
Lần hẹn thứ 8, lần này vào buổi tối, em ấy ko đi được lâu, nên đứng ngay trước cổng trường gặp nói chuyện.
Lúc này khoảng 7h, em ấy vừa rữa chén xong
"Em giỏi thế, tự rữa chén luôn à ?"
"Em cần phải phụ mẹ và d́ khó khăn, em rữa chén sau khi ăn"
"Ra vậy ? Ngày hôm nay của em thế nào rồi?"
Ḿnh c̣n nhớ lúc đấy ẻm cầm bút cắn cắn 1, mắt nh́n lung tung như kiểu nhớ lại ấy. Một lúc rồi mới ghi ra.
"Có một bạn trai em, bạn con trai lớn 19 tuổi, lười biếng và ham chơi, bạn đó đứng trước đường đến trường em rũ em đi chơi, em sợ hăi lắm không đi cùng"
Em ấy ngưng, ḿnh ghi tiếp:
"rồi sao ?"
"Con trai đó nói yêu em, nhưng em"
Lúc này nh́n mặt ẻm lại đỏ gay Ḿnh cười rồi ghi tiếp
"Rồi rồi, hắn là em sợ ?"
"Chính xác"
"Hắn có làm ǵ quá đáng với em không"
"Quá đáng có nghĩa làm em bị sợ hăi đúng không anh ?"
"Đúng"
"Có, bạn con trai nói yêu em"
"Chỉ vậy thôi à ?"
"Dạ, điều đó khiến em cảm thấy quá đáng"
(em ấy hay áp dụng ngay những ǵ ḿnh đc học)
"Ohm, anh hiểu rồi. Vậy em thấy tên đó thế nào ?"
"Tên nào anh?"
"Có nghĩa là em cảm thấy bạn con trai đó như thế nào ?"
"Đáng sợ"
Lúc đó (và bây giờ khi type lại) ḿnh vẫn luôn nghĩ tới cái hoàn cảnh ḿnh và em ấy gặp nhau...
"Hắn thích em ?"
"Em không biết, nhưng đáng sợ"
Ḿnh cũng ko biết nói ǵ, cười cười với em ấy, rồi em ấy lại ghi:
"Anh có yêu ai bạn gái của anh không?"
Hơi bị giựt ḿnh, trong thời điểm lúc bây giờ, ḿnh quả thật đang trong 1 mối quan hệ vs 1 người khác lớn hơn ḿnh 2 tuổi... nhưng .... khó nói lắm.
"Phức tạp lắm, anh không hẳn là có bạn gái"
"Em không hỏi điều đó. Em hỏi anh có đă yêu ai bạn gái của anh không ?"
"Là sao em?"
Em nhăn trán 1 lúc, xong viết.
"Quá khứ, anh có đă thực sự yêu con người nào không ?"
Dịch lại là :"Anh đă từng thực sự yêu ai chưa ?"
Câu hỏi rất khó, và đ̣i hỏi câu trả lời phải rất... chân thật nhưng ko đc phũ phàng.
"Anh từng yêu một người"
"Yêu như thế nào ? Có rất nhiều con trai nói yêu em, em th́ không biết yêu như thế nào"
Lúc này ḿnh ko trả lời câu hỏi của ẻm, ḿnh lái chủ đề sang việc "bao nhiêu người từng nói yêu ẻm"
Thế là em ngồi suy nghĩ, đếm từng người rồi ghi ra
"Tổng cộng 7 người đó"
Nhưng gương mặt tỏ rơ sự buồn bă, ḿnh lúc này nghĩ nên dừng câu chuyện lại ở đây, nên ko hỏi nữa, bèn chuyển sang khoe khoang chủ đề ăn uống với em ấy.
Cứu em
Tối hôm rồi, chở em ra bên bờ quận 2, nh́n qua cái ṭa nhà bitexco (chả biết viết đúng ko) ấy, lúc đó 8h mấy. Có vài người đang câu cá, ḿnh dừng xe cùng em đứng đó chơi.
Bổng nhiên thấy em hôm nay im lặng lắm, b́nh thường là hoa tay múa chân, viết viết lung tung hết
Ḿnh ghi ra giấy hỏi:
"Sao hôm nay em im lặng vậy ?"
Em cầm viết lên, lưỡng lự 1 lúc mới viết:
"Em đang sợ"
Nh́n mặt em thấy rơ là có ǵ đó bất thường, lo âu ḱ lạ lắm
"Em sợ ǵ vậy ?"
"Chưa bao giờ em đi ra những chổ như thế này, mấy người kia nh́n dữ quá"
Viết xong em quay sang nh́n những ông đang câu cá
Ḿnh ghi lại:
"Người ta câu cá mà em"
"Câu cá ?"
Lúc này mới té ngửa ra... em ấy ko biết câu cá là cái ǵ ... Ḿnh ngồi giải thích ra 1 hồi, đại khái là người ta dùng cái cây dài dài có sợi dây đó gọi là cần câu, thả mồi xuống. Mồi tức là thức ăn cho cá, để con cá dính vào đó rồi họ bắt con cá lên.
Giải thích 1 hồi xong th́ em ấy ghi ra giấy 1 câu rất sock.
"Em thích ăn cá lắm, nhưng mấy người đó làm vậy, con cá sẽ bị đau đúng ko anh?"
lúc này hết biết nói ǵ luôn, ḿnh chỉ găi găi đầu cười rồi ghi lại:
"Anh cũng không biết nữa"
Trời lúc đó cũng hơi lạnh lạnh, em ấy th́ cũng vẫn kiểu mặc áo thun và jeans, nh́n ẻm 1 hồi th́ thấy hơi xanh xanh. Ḿnh cỡi áo khoác đắp lên cho em. (Như trong phim, lúc đó tim đập ầm ầm).
Nhưng sự lăng mạng bị phá hỏng... Em cầm áo lên ngửi, xong nhăn mặt, cầm bút viết:
"Áo anh hôi quá, nghe mùi kinh khủng"
Ḿnh đứng h́nh trong ṿng 5 giây. Xong bối rối lấy lại áo, ḿnh chủ động chứ ko phải em ấy đưa ... Vừa định lấy lại th́, em ấy giữ chặc áo, ḿnh ko hiểu.
Em ấy ghi ra:
"Nhưng em đang bị rất lạnh, em sẽ giữ cái áo hôi thối này của anh"
Công nhận là em ấy dùng từ ngữ hơi... có vấn đề, nhưng ḿnh cũng quen rồi. Ḿnh ghi lại:
"Em trả anh đi, anh có cách khác làm em ấm hơn"
Em ấy tṛn mắt nh́n, rồi đưa lại cái áo khoác.
Lúc này em ngồi trên yên xe, ḿnh đứng phía sau lấy cái áo khoác, xếp áo để lên tay ga, rồi ṿng tay ôm em ấy từ phía sau.
Em ấy "Ớ" lên 1 tiếng. Rồi vùng ḿnh... Ḿnh đứng phía sau cũng bị bất ngờ, đang ôm em ấy bị vùng ra, ḿnh ngă cmn ra đất
Em ấy lúc này quay lại, rươm rướm nước mắt... Ḿnh té lên cỏ, nên cũng ko sao, mỗi cái hơi ê cái chân v́ vấp vào cái thành bê tông.
Em ấy sau b́nh tĩnh ghi lại:
"Anh có bị thương không?"
"Là bị đau"
Vừa ghi trả lời lại, em ấy đấm thùm thụp vào người ḿnh rồi ghi, lúc này nét chữ run run, thô bạo
"Anh điên khùng quá, anh có bị đau không?"
"không"
Em ấy lúc này ghi tiếp
"Anh"
ngừng lại 1 chút rồi... ẻm ngưng. Nh́n lên th́ thấy hai mắt đỏ ké, ngồi thụp xuống cái thành bê tông rồi khóc ngon ơ...
Ḿnh sợ quá, chấp hai tay xá xá (xin lỗi)
Làm đủ tṛ hết mà em ấy vẫn ngồi khóc, hai hàng nước mắt chảy dài
Măi 1 lúc sau, 10h. Ḿnh ghi ra giấy bảo:
"Anh xin lỗi, khuya rồi, anh chở em về nhé ?"
Em ấy không nói ǵ hết, đứng lên cầm cái áo khoác của ḿnh rồi khoác vào. Nhảy lên xe ngồi tỉnh bơ.... Lúc này yêu ko chịu đc
Chở em ấy về, và tới hôm nay (đă trôi qua 30 tiếng) ḿnh nt em ấy ko thấy trả lời, gọi ko bắt máy...
Em ấy ko hề giận ḿnh :"|
Lạy hồn các bác ạ... Hóa ra em ấy ko có giận ḿnh, mà là bị cảm sốt, quăng đt 1 nơi nên ko liên lạc em được.
Đêm qua thế này.
Khoảng 4h ḿnh đến trường em ấy, không thấy đâu hết Ḿnh cũng hoảng, nhưng khổ cái không biết nhà, nên cũng bó tay.
Đến khoảng 8h tối, Ḿnh đang nấu ăn th́ đt run. Mở ra thấy tin nhắn của em ấy.
"Em bị cảm cúm rồi, nóng sốt nhiều lắm. Em không biết anh nhắn tin cho em nên không thể trả lời anh"
Ḿnh lúc này quả thật là ko biết nên cười hay nên khóc nữa...
Ḿnh bỏ hết đồ ăn, chùi tay vào quần rồi nhắn lại:
"Trời ơi! em bây giờ thế nào rồi ? Qua giờ anh lo quá"
"Em khỏe mạnh rồi, hehe, mẹ mua thuốc cho em uống, nên giờ em rất khỏe mạnh"
Ḿnh lúc này quả thật bó tay luôn, chỉ nhắn lại:
"Chắc chắn là khỏe rồi đúng không ?"
"Dạ, em nhảy được luôn rồi này"
Ḿnh lúc này vừa nhận xong cái tin nhắn là tưởng tượng ngay cái cảnh em đang nhảy tưng tưng rồi ngồi cười
Xong rồi nhắn tin lại:
"Sáng mai. Anh sang chở em đi ăn sáng nhé"
"OK"
"Bữa nay biết ok nữa à ? )"
"OK"
"??? sao thế ???"
"OK"
"Ǵ vậy em ? cứ ok hoài vậy ?"
"Hehe, Ok"
"Rồi rồi, ok, lo đi ngủ sớm đi, mai sáng anh chở em đi ăn sáng"
"OK"
Xong rồi ḿnh ăn cơm, ngủ nghĩ.
Sáng nay, 7h phóng sang chở ẻm ấy.
Hôm nay nh́n em ấy hơi xanh xao 1 chút, vận 1 cái áo tím, 1 cái quần jean (vẫn cái kiểu cũ).
Chở em ấy đi ăn bánh ḿ ốp-la. Hôm nay nh́n em ấy có vẻ có ǵ đó vui vui hơn. Đang ăn giữa chừng th́ ẻm bảo ḿnh đưa giấy bút ra.
Ẻm ghi :
"Đêm qua em có giấc mơ về anh đó, kinh khủng lắm"
Ḿnh ghi lại, lúc này tự dưng chả hiểu mô tê ǵ, trước h đi vs ẻm, ăn là im ru, ko nói ǵ hết.
"Là sao em ?"
"Em mơ thấy con cá mặc áo khoác của anh rồi ôm em, em sợ quá không thể ngủ được luôn"
Ḿnh lúc này chịu... Chả hiểu ǵ hết, đành ghi:
"Lo ăn đi, tư anh chở em đi dạo"
Em ấy cười rồi tập trung ăn tiếp, xong xuôi ḿnh dẫn vào quán cafe, 1 quán ở Q1.
Hai đứa ngồi nói chuyện tiếp, nói chuyện 1 lúc th́... tự dưng nhớ đến hôm bữa, nên ḿnh ghi:
"Anh xin lỗi em nhiều "
Em tṛn mắt nh́n, rồi ghi:
"Là sao ?"
"Hôm bữa ở bờ sông đó"
Ḿnh viết xong, nh́n ẻm, th́ ẻm lại đỏ mặt ... nh́n lảng đi chổ khác, lưỡng lự 1 lúc rồi mới viết tiếp:
"Anh có phải là người xấu không ?"
Nh́n câu hỏi, ḿnh phải lưỡng lự lắm, thật t́nh ko biết phải trả lời thế nào. Đành ghi lại 1 câu trả lời nước đôi:
"Anh cũng không biết nữa, Em thấy anh là người xấu không ?"
Em ấy ghi ra :
"KHÔNG" (ghi hoa hết)
Xong rồi nhe răng ra cười.
Lúc này nói thật, xúc động muốn trào nước mắt. Ḿnh hỏi:
"V́ sao vậy ?"
"V́ anh biết em đang bị lạnh, nên đưa em cái áo HÔI THỐI của anh cho em đỡ lạnh" (viết hoa chữ Hôi thối )
rồi ẻm cười khúc khích, tuy là ko phát ra âm thanh, nhưng dễ thương lắm các bác à. Nói thật là em cũng chả muốn chỉ ẻm từ hôi thối nên viết là có mùi, v́ với ai nói từ đó có thể khiếm nhă, nhưng riêng với em ấy, em lại thấy 1 sự ngây thơ ko ai bằng được. Nên em cũng cười và ghi lại:
"Áo anh bây giờ thơm lắm rồi"
Em ấy cười, và lúc này 2 đứa lại rơi vào 1 khoảng lặng. Một lúc sau th́ nói chuyện tiếp, nói chung cũng ko có ǵ đặc biệt, chỉ là tán chuyện linh tinh, ẻm kể về hôm em ấy bị bệnh như thế nào, rồi sau đó lại kể về giấc mơ "con cá mang áo khoác"
....
Trưa em chở em ấy về chổ hẹn, rồi em cũng về luôn.
Giấc Mơ "Con Cá Mang Áo Khoác" của em ấy
Sẳn đang rănh, type lại cái đoạn nói chuyện giữa ḿnh với em ấy về... "con cá mang áo khoác"
Nguyên văn:
"Em đang nóng sốt, ngủ ngây ngất luôn. Tự nhiên em thấy có con cá đi hai chân tới, con cá giống như con cá em nuôi vậy đó. Nó mặc áo khoác của anh, nó ngồi kế bên em nói chuyện, Em không có c̣n nhớ chuyện ǵ nó nói về cái ǵ nữa luôn v́ em không thể nhớ được. Con cá tự nhiên ôm em, em sợ hăi lắm. Em vùng ḿnh cố chạy, nhưng mà không thể. Con cá khỏe mạnh lắm, nó ôm em cứng chặc. Em khóc nhiều ơi là nhiều. Xong em thấy tự nhiên ḿnh bị té xuống đất. Em cống gắng lấy tay chụp chụp, em giữ được cái áo của anh đó.
Nhưng mà lúc đó không có anh, chỉ có con cá đó tḥ đầu ra nh́n em, em sợ hăi buông tay rồi rớt xuống. Em giật ḿnh tỉnh giấc, rồi em không thể ngủ được nữa luôn"
Lời tâm sự của em về việc khiếm thính
Lúc này là em ấy với ḿnh đang ngồi ở ngay Nhà Hát Thành Phố ấy. Lúc đấy là buổi chiều, ẻm học xong th́ ḿnh qua đón đi luôn.
Bắt đầu câu chuyện linh tinh 1 hồi, th́ ẻm hỏi :
"Anh vui vẻ, anh làm em vui vẻ luôn"
"Là sao em ?"
"Em không biết, bản thân em đó, nghĩ về gặp xảy ra sẽ buồn"
"Em buồn chuyện ǵ ?"
"Rất phức tạp, hoặc không ai nói chuyện sẽ buồn bă"
"À, em cô đơn đúng ko ?"
"Đúng đó, em không có bạn bè. Em ở nhà nhiều không có bạn"
"Th́ anh là bạn em nè"
"Anh là con trai mà sướng gặp mấy con gái sẽ khiến anh hạnh phúc, em là con gái khiếm thính rất khó khăn cuộc sống"
"Ừ, anh cũng ít bạn bè lắm"
"Anh vui vẻ mọi lúc, anh nói chuyện. Anh lắng nghe được"
"Uhm"
Lúc này ḿnh bối rối khó tả lắm. Em ấy lại ghi tiếp:
"Em đọc sách, lắng tiếng gió thổi, tiếng mọi người nói chuyện, tiếng chim kêu. Nhưng em khiếm thính khó khăn không nghe được"
"Em đặc biệt theo cách riêng của em mà. Anh cũng không có b́nh thường đâu"
"Anh b́nh thường mà"
"Không hề, anh bị bệnh tim bẩm sinh này, tim của anh đâu có như người b́nh thường"
"Em không hiểu, tim anh có bệnh ? c̣n bẩm sinh là sao ? Sao anh không có như người b́nh thường"
Nói chung tới đoạn này ḿnh ko tiện ghi ra hết, khác nào kể khổ cho các bác
"Anh ăn nhiều rồi sẽ khỏe mạnh mà"
Ḿnh cười lớn, rồi ghi:
"Em cũng sẽ khỏe mạnh"
"Em hy vọng sẽ học điều tất cả gần giống con người b́nh thường v́ thiếu những điều ngôn ngữ khác nhau khó khăn cuộc sống"
"Đối với anh th́ em rất b́nh thường"
"Là sao ạ?"
"Có nghĩa là... Em ở trong suy nghĩ của anh là em rất b́nh thường, anh vẫn có thể nói chuyện với em đây này"
Em ấy lúc này cười rất tươi, cười hồn nhiên mà hạnh phúc lắm
"Em thật tiếc, khiếm thính rất khó khăn đối mặt với b́nh thường. Khiếm thính thua xa b́nh thường"
Lúc này ḿnh cũng chỉ cười mỉm, đành ghi:
"Tự tin lên em"
"Anh đă chỉ em tự tin là ǵ, nhưng em không thể nhớ"
Xong ḿnh lái chủ đề sang ngày sinh nhật ẻm, và câu chuyện lại bắt đầu đi theo hướng khác đỡ phải suy nghĩ hơn
Đi lạc chỉ v́ 5 miếng bánh tráng nướng
Khổ lắm các bác ơi Ḿnh phóng như điên ra Nhà Thờ, nhắn ẻm:
"Em đang đứng đâu ?"
"Em Không Biết"
"Em nh́n xung quanh xem, đang ở đâu ?"
"Em không biết, em bên cạnh một cái trường học"
"Rồi anh biết rồi, đứng ngay tại đó"
Là cái trường Ḥa B́nh kế bên cái nhà thờ đó các bác ạ...
Ḿnh đến và thấy ẻm đang ngồi co ro cạnh cái xe đạp, nh́n tội lắm Đến gần th́ thấy hai mắt đỏ hoe. Ḿnh vội lấy đt ra bấm, đi gấp quá, đâu mang ǵ đâu.
"Em đến đây làm ǵ ?"
Em ấy không trả lời, chỉ gục mặt khóc hu hu. Cũng may ngồi ngay góc ít người, ko th́ ...
Ḿnh nâng mặt em ấy lên, lấy tay lau nước mắt rồi cười. Đưa dấu hiệu OK lên.
Em ấy dụi dụi mắt rồi cười. Ḿnh lại đưa cái đt ra
"Em đến đây làm ǵ ? Sao lại đi 1 ḿnh"
Em ấy không nói ǵ, đứng lên, lấy trong giỏ xe đạp ra 1 bịch... 5 miếng bánh tráng nướng
Xong em ấy lấy đt ḿnh bấm:
"Em muốn thích mua về cho ba mẹ, nhưng em ghét việc làm nhờ vả anh giúp em đi mua về, thế nên em tự đi mua"
Lúc năy quả thật ḿnh chỉ muốn thở phào 1 cái. Ḿnh ghi:
"Em ngốc quá, thích th́ gọi anh, anh sẽ chở em đi mua, em đi như vậy rất nguy hiểm, lại c̣n dám lấy xe đạp tự một ḿnh đi như vậy nữa"
Em ấy lúc này mắt tự dưng nh́n rất dữ
"Em nhớ đường đi"
"Vậy sao bị lạc"
"Em đi lên đây chỉ bằng một đường thẳng dài, nhưng đường về em không thể nhớ anh dẫn em đi đường nào, em bị lạc"
Ḿnh *đập mặt vào tường*
"Trời ơi!!! Được rồi, anh dẫn em về nhà"
Thế rồi ẻm đạp xe, ḿnh chạy kè kè bên cạnh, đưa về đến trường th́ em ấy dừng lại. Xong móc đt ra ghi tiếp:
"Anh về đi"
Ḿnh gật đầu, thở dài, trong đầu nghĩ có nên đưa về tận nhà ko nhỉ... nhưng lúc năy lại chẳng dám nói =.='
Vừa nổ máy, th́ em vỗ vai, ch́a 1 cái bánh tráng nướng ra ...
Ḿnh cầm lấy... *dell dám ăn* =]]
Và đă về tới nhà, em ấy vừa nt
"Em bị ba mẹ la mắng, em cần đi ngủ sớm rồi. Good night"
"OK, good night em"
...
Tự dưng h đang có suy nghĩ... kiểu này như trông trẻ ấy... Khi năy em làm ḿnh lo gần chết cứ tưởng bị cái ǵ.
Lúc này nhớ lại, th́ ra ḿnh chở em ấy đi là đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Đường về th́ hay đi cà ḷng cà ṿng ở Hai Bà Trưng. Th́ ra v́ như thế mà em ấy ko nhớ đường...
Giờ mới thấy con bé liều mạng quá
C̣n nữa mà.... đợi chủ thread viết tiếp nhé