Dr. House
01-08-2014, 01:55 AM
www.anhtunguyen.com ( http://www.anhtunguyen.com)
http://farm4.staticflickr.com/3672/11608695665_19ff44eefc_b.jpg
http://www.youtube.com/watch?v=J21qBJ_NiOE
Đội h́nh: Dr. House namelis High Definition cheffamily
B́nh luận: http://anhtunguyenphotography.wordpress.com/2013/12/28/her-2013/
Trong một thế giới vô vàn những kết nối vô h́nh như sóng điện thoại, vệ tinh, mạng internet… công nghệ phát triển như vũ băo không xóa bỏ nổi những lằn ranh không gian, thời gian mà c̣n đẩy con người ra xa nhau hơn. Chúng ta chăm chú vào màn h́nh điện thoại, máy tính, máy tính bảng mà lười giao tiếp, bỏ mặc những “người đi cùng”. Sự hiện đại tân tiến mang cả thế giới đến tay ta, làm con người cảm thấy an toàn, yên ổn và thỏa măn. Nhưng rồi một ngày ta chợt bừng tỉnh và nhận ra ḿnh quá cô đơn, thấy một nỗi sợ hăi bản năng nhất của loài người, một sự xa lạ, lạc lơng và đứt kết nối với xă hội hay thậm chí giữa những người gọi là bạn bè, người thân. Để rồi đành tự huyễn hoặc ḿnh: nếu không gắn bó, thân thiết với một con người khác th́ ḿnh sẽ không bao giờ bị thất vọng hay tổn thương.
Như hai bộ phim trước đó của đạo diễn Spike Jonze là “Being John Malkovic” và “Where the Wild Things Are”, chủ nghĩa hiện sinh cũng được khắc hoạ rơ nét trong “HER”. Lấy bối cảnh xă hội trong tương lai không xa nhưng thay v́ đi miêu tả một bức tranh lớn toàn cảnh th́ “HER” tập trung vào cá thể một con người: luôn cô đơn, lẻ loi, bất an và có xu hướng tự hủy diệt chính ḿnh. Cái chất khoa học viễn tưởng ấy chỉ dạo đầu làm nền, làm phương tiện để Spike Jonze đi sâu vào nội tâm, bản thể của nhân vật chính Theodore (Joaquin Phoenix thủ vai) – một nhà văn cô đơn, sống hướng nội, làm nghề viết thư t́nh cho những người gặp khó khăn trong việc biểu lộ cảm xúc bản thân. Trầm cảm và chán nản sau khi chia tay người vợ Catherine (Rooney Mara thủ vai) – t́nh yêu từ thuở ấu thơ, Theodore t́m đến với t́nh yêu của một hệ điều hành máy tính có trí thông minh nhân tạo và khả năng học hỏi, giao tiếp như con người b́nh thường.
Một chủ đề không lạ, không mới trong phim của Jonze hay nhiều đạo diễn khác, nhưng “Her” mang đến một cách tiếp cận riêng và độc đáo hơn hẳn. Mối quan hệ t́nh ái giữa người và máy không những phổ biến và được coi là b́nh thường trong bối cảnh phim mà Spike Jonze c̣n dẫn dắt khán giả đến với một câu chuyện t́nh yêu rất thật với đủ mọi thăng trầm và hỉ, nộ, ái, ố. Hai người giao tiếp thông qua tai nghe không dây và điện thoại thông minh nhưng chỉ sau những giây phút đầu bỡ ngỡ, ngại ngùng hai diễn viên đă hoàn toàn thuyết phục và làm ta quên mất rằng Samantha không có thật, rằng cô là một người bạn đồng hành bằng xương bằng thịt không được lên h́nh của Theodore mà thôi. Joaquin Phoenix quá xuất sắc trong việc chuyển tải con người nhân vật Theodore bằng một thứ ngôn ngữ cơ thể nhạy cảm đến kỳ diệu – anh ch́m đắm trong sô diễn một vai: sự dịu dàng khi viết thư tay cho “những người ḿnh yêu”, sự quan tâm tới Samantha, ánh mắt vô hồn về nơi xa xăm hay giữa hay trạng thái tâm lư đối lập nhau trước và sau khi gặp gỡ Samantha… C̣n Scarlett Johansson cho thấy không cần đến cơ thể nóng bỏng của ḿnh, không cần một giây phút lên h́nh mà cô vẫn đặc tả được một vai diễn phức tạp, trọn vẹn đến thế. Chỉ bằng chất giọng đặc trưng của ḿnh, Scarlett Johannson đă làm khán giả thấu hiểu và cảm thông, đă làm họ cảm nhận thấy được một người phụ nữ thông minh, hấp dẫn tồn tại sau lớp vật chất vô h́nh. Ấm áp vừa đủ, tính người vừa đủ mà vẫn xa cách và kỳ lạ vừa đủ.
Cả bộ phim tràn ngập những mối quan hệ rời rạc và đứt găy nhưng không như những bộ phim kiểu này, “Her” không công kích mặt trái của khoa học công nghệ mà khẳng định rằng: nhờ Samantha, Theodore đă thay đổi. Đó chính là điều khiến “Her” trở nên tuyệt vời v́ mỗi chúng ta đều thấy bóng dáng của ḿnh trong đó và dạy cho ta biết mở ḷng hơn nữa với t́nh yêu. V́ không ǵ có thể thay thế được những động chạm da thịt thực sự, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim đập sâu lắng và rơ ràng…
http://phudeviet.org/subtitle/Her/3819.html
http://farm4.staticflickr.com/3672/11608695665_19ff44eefc_b.jpg
http://www.youtube.com/watch?v=J21qBJ_NiOE
Đội h́nh: Dr. House namelis High Definition cheffamily
B́nh luận: http://anhtunguyenphotography.wordpress.com/2013/12/28/her-2013/
Trong một thế giới vô vàn những kết nối vô h́nh như sóng điện thoại, vệ tinh, mạng internet… công nghệ phát triển như vũ băo không xóa bỏ nổi những lằn ranh không gian, thời gian mà c̣n đẩy con người ra xa nhau hơn. Chúng ta chăm chú vào màn h́nh điện thoại, máy tính, máy tính bảng mà lười giao tiếp, bỏ mặc những “người đi cùng”. Sự hiện đại tân tiến mang cả thế giới đến tay ta, làm con người cảm thấy an toàn, yên ổn và thỏa măn. Nhưng rồi một ngày ta chợt bừng tỉnh và nhận ra ḿnh quá cô đơn, thấy một nỗi sợ hăi bản năng nhất của loài người, một sự xa lạ, lạc lơng và đứt kết nối với xă hội hay thậm chí giữa những người gọi là bạn bè, người thân. Để rồi đành tự huyễn hoặc ḿnh: nếu không gắn bó, thân thiết với một con người khác th́ ḿnh sẽ không bao giờ bị thất vọng hay tổn thương.
Như hai bộ phim trước đó của đạo diễn Spike Jonze là “Being John Malkovic” và “Where the Wild Things Are”, chủ nghĩa hiện sinh cũng được khắc hoạ rơ nét trong “HER”. Lấy bối cảnh xă hội trong tương lai không xa nhưng thay v́ đi miêu tả một bức tranh lớn toàn cảnh th́ “HER” tập trung vào cá thể một con người: luôn cô đơn, lẻ loi, bất an và có xu hướng tự hủy diệt chính ḿnh. Cái chất khoa học viễn tưởng ấy chỉ dạo đầu làm nền, làm phương tiện để Spike Jonze đi sâu vào nội tâm, bản thể của nhân vật chính Theodore (Joaquin Phoenix thủ vai) – một nhà văn cô đơn, sống hướng nội, làm nghề viết thư t́nh cho những người gặp khó khăn trong việc biểu lộ cảm xúc bản thân. Trầm cảm và chán nản sau khi chia tay người vợ Catherine (Rooney Mara thủ vai) – t́nh yêu từ thuở ấu thơ, Theodore t́m đến với t́nh yêu của một hệ điều hành máy tính có trí thông minh nhân tạo và khả năng học hỏi, giao tiếp như con người b́nh thường.
Một chủ đề không lạ, không mới trong phim của Jonze hay nhiều đạo diễn khác, nhưng “Her” mang đến một cách tiếp cận riêng và độc đáo hơn hẳn. Mối quan hệ t́nh ái giữa người và máy không những phổ biến và được coi là b́nh thường trong bối cảnh phim mà Spike Jonze c̣n dẫn dắt khán giả đến với một câu chuyện t́nh yêu rất thật với đủ mọi thăng trầm và hỉ, nộ, ái, ố. Hai người giao tiếp thông qua tai nghe không dây và điện thoại thông minh nhưng chỉ sau những giây phút đầu bỡ ngỡ, ngại ngùng hai diễn viên đă hoàn toàn thuyết phục và làm ta quên mất rằng Samantha không có thật, rằng cô là một người bạn đồng hành bằng xương bằng thịt không được lên h́nh của Theodore mà thôi. Joaquin Phoenix quá xuất sắc trong việc chuyển tải con người nhân vật Theodore bằng một thứ ngôn ngữ cơ thể nhạy cảm đến kỳ diệu – anh ch́m đắm trong sô diễn một vai: sự dịu dàng khi viết thư tay cho “những người ḿnh yêu”, sự quan tâm tới Samantha, ánh mắt vô hồn về nơi xa xăm hay giữa hay trạng thái tâm lư đối lập nhau trước và sau khi gặp gỡ Samantha… C̣n Scarlett Johansson cho thấy không cần đến cơ thể nóng bỏng của ḿnh, không cần một giây phút lên h́nh mà cô vẫn đặc tả được một vai diễn phức tạp, trọn vẹn đến thế. Chỉ bằng chất giọng đặc trưng của ḿnh, Scarlett Johannson đă làm khán giả thấu hiểu và cảm thông, đă làm họ cảm nhận thấy được một người phụ nữ thông minh, hấp dẫn tồn tại sau lớp vật chất vô h́nh. Ấm áp vừa đủ, tính người vừa đủ mà vẫn xa cách và kỳ lạ vừa đủ.
Cả bộ phim tràn ngập những mối quan hệ rời rạc và đứt găy nhưng không như những bộ phim kiểu này, “Her” không công kích mặt trái của khoa học công nghệ mà khẳng định rằng: nhờ Samantha, Theodore đă thay đổi. Đó chính là điều khiến “Her” trở nên tuyệt vời v́ mỗi chúng ta đều thấy bóng dáng của ḿnh trong đó và dạy cho ta biết mở ḷng hơn nữa với t́nh yêu. V́ không ǵ có thể thay thế được những động chạm da thịt thực sự, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim đập sâu lắng và rơ ràng…
http://phudeviet.org/subtitle/Her/3819.html